Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Hover Effects

TRUE
{fbt_classic_header}

Header Ad

//

Trending Alice Novel

latest

Ads Place

[ Fantasy ] TRUYỆN LỜI NGUYỀN ĐỘC SẮC

LỜI NGUYỀN ĐỘC SẮC Chương 0: Khởi Đầu Tác Giả: Daiky  Tachiwada Các bạn hãy ủng hộ Alice bằng cách xem 1/2 video trên youtube nhé. Nhớ ủng h...

LỜI NGUYỀN ĐỘC SẮC
Chương 0: Khởi Đầu
Tác Giả: Daiky  Tachiwada

Các bạn hãy ủng hộ Alice bằng cách xem 1/2 video trên youtube nhé. Nhớ ủng hộ tụi mình bằng cách Like và Đăng Ký nha. 



TÁC GIẢ: DAIKY TACHIWADA


THỂ LOẠI: KINH DỊ, DRAMA, FANTASY, PHƯƠNG TÂY, LÃNG MẠN 

NGUỒN:  ALICE LAND OF NOVELS


TRẠNG THÁI: ĐANG CẬP NHẬT


VĂN ÁN:

-Giết chết hắn ta đi!!! 


-Đồ quái vật!!! 


-Thứ bị nguyền rủa!!!


Những tiếng hô hoán, chửi bới tôi đến từ mọi phía. Cái bọn lợn này bị gì vậy? Tôi đã làm gì chúng nó đâu cơ chứ? Tôi cứ suy nghĩ mãi, tại sao tôi lại thế này. Tôi đã làm gì sai sao? Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên như một ‘con người’ thôi. Tôi không có cảm xúc, không có những thứ mà một con người có.  


Từ nhỏ tôi là một con người hoặc nhiều người gọi tôi là “quái vật trắng”. Những thứ có thể cảm nhận được trong tôi từ đó đến giờ là sự trống rỗng. Không đau buồn, không than khóc, không tức giận, không biết vui vẻ, càng không thể tiếc thương cho một ai. Vì thế, tôi luôn phải nhìn người khác làm những việc ấy mà sao chép lại. Giống như một tờ giấy trắng vậy. Phải khi được viết lên, nó mới thật sự có ý nghĩa. 


Tôi thấy những con người có thể khóc, cười, giận dữ, và cả chết đi. Nhưng lại nghe thấy vài người nói rằng đó là những thứ giả tạo. 


Giả tạo? Nó có ý nghĩa gì? Tại sao con người lại ghét bỏ nó? 


Vừa đi đến máy chém, tôi vừa nghĩ ngợi. Hừm… tay chân bị những cái xích giữ lại. Mắt tôi nhìn lên bầu trời. 


Bầu trời hôm nay xanh quá! Những đám mây lơ lửng trên bầu trời. Không chút cảm giác. Tôi thở dài. Chẳng biết gì sao nữa. Chợt, tên lính phía sau lưng lấy gậy thúc mạnh vào lưng tôi, quát:


-Thằng khốn, đi nhanh lên! 


Hể? Có hơi đau đó chứ. 


Thế là tôi phải đi nhanh hơn. Trứng thối, cà chua, những viên đá cứng ngắc, hay những thứ mà họ cầm và ném được. Tôi cảm thấy mệt mỏi và đau đớn. Nhưng trong lòng tôi vẫn trống rỗng. Làm sao để có được thứ gọi là cảm xúc? 


Tôi thấy những con người khi đứng trước đám đông thường hay tươi cười. Vậy bây giờ tôi phải cười đúng không? Hay tôi nên khóc? Cười hay khóc đây? 


Đến cuối cùng tôi quyết định bật cười. Tiếng cười vang trời của tôi khiến những âm thanh xung quanh như im bặt. Tôi vẫn cười khanh khách. Tôi nghĩ tôi làm đúng chứ nhỉ? Bọn lợn xung quanh tôi bắt đầu trưng ra bộ mặt khó coi hay theo cách mà con người nói là khinh bỉ. Tại sao? Tôi chợt hơi khó hiểu, nhưng rồi cũng kệ. Tôi là ‘con người’ nên chẳng biết được những con người kia đang nghĩ gì. Cười mệt rồi, mặt tôi lại đanh lại như ban đầu. 


Hai tay bị cái còng giữ chặt, không làm được gì cả. Lê từng bước chân mệt mỏi đến quảng trường. 


-Ouch! 


Tôi cất tiếng sau khi một viên đá to ném thẳng vào mạng sườn. Cú đó đau đấy. Tôi đảo mắt xem xung quanh có gì. Dù sao thì tôi sắp đến nơi rồi. Chắc lát nữa là lên máy chém. Máy chém là thứ để chặt đầu đúng không? Bọn lợn trong lốp người dẫn tôi đến đó làm gì? Những tiếng quát tháo, phỉ báng ngày càng nhiều. Họ nói những lời đó với tôi để làm gì? Có nói bao nhiêu thì tôi cũng sẽ không phản ứng gì mà. Vì tôi vốn đâu thể tức giận? Thôi được rồi, tôi nghĩ họ muốn thấy tôi tức giận. Vậy thì tôi phải diễn sao cho giống việc tức giận thôi. 


Chân mày chau lại, để cho mắt sắt vào. Thở hì hạch. Những viên đá cứng ngắc cứ bị ném vào tôi. Máu ứa ra, đỏ lòm cả người. Nhưng trong chớp mắt chỉ còn máu đọng lại trên da mà chẳng còn vết thương nào. Cái mùi tanh nồng của máu rất kì lạ. Nó khiến tôi luôn muốn bịt mũi lại. Hôi chết được! Bọn người xung quanh vừa cười nhạo vừa quát tháo tôi. Chắc chỉ cho sướng cái miệng thôi nhỉ? Tôi không biết bọn lợn kia làm thế được ích lợi gì. 


Đang lê bước đến quảng trường, bọn lính chợt kéo xích khiến tôi té ngược về phía sau. Sau đó lại ghì đầu tôi xuống đất. Để làm gì? Sắp đến nơi rồi mà? 


*Chát* 


Cơn đau chát chúa từ sau lưng. Cái gì vậy?! Tôi đưa mặt về phía sau. Và rồi một cái tát trời đánh ngay vào má tôi. Tai như ù đi. Tại sao? Mặt tôi đơ ra. Chẳng hiểu chuyện gì. Sau một lúc bọn lính à không bọn lợn ngu si kia đánh đã tay lại giật xích mà kéo tôi đi. Nhưng vết thương nhanh chóng lành lặn trở lại. 


Đi một lúc, cuối cùng cũng đến được nơi gọi là quảng trường. Phù, vậy đây sẽ là nơi tôi bị hành quyết? Ý là tôi sẽ bị giết ấy à? Làm sao mà được? Nếu giết được tôi thì tôi sẽ gập đầu ngàn lần để cảm tạ đấy. Không chần chừ tôi bước đến máy chém. Vậy thứ này sẽ giết chết tôi? Để thử xem… 


Đầu tôi bị nhấn xuống miếng gỗ có khoét một phần. Cổ tôi vừa vặn với nó. Chà, làm ăn tốt dữ! Mấy bọn kia nhìn có vẻ…. vẻ gì nhỉ? À có vẻ rất phấn khích. Chắc là chúng giúp tôi chết nên đang rất vui. Tiếng hò reo vang lên không dứt. Cổ tôi kẹt trong miếng gỗ này mất rồi. Sao để đưa ra ngoài đây nhỉ? 


-CẮT DÂY!!! 


*Bụp* 


Đầu tôi rơi xuống đất. Tiếng hò reo vui mừng phía dưới lại lớn hơn bao giờ hết. Có kẻ còn cầm đầu của tôi rồi đá lăn trên đất. Có gì mà vui thế? Sao tôi không cảm thấy gì? Có hơi đau một chút nhưng không sao. Tôi quen rồi. 


Tôi rút cổ ra khỏi miếng khổ. Loạng choạng đứng lên. Hơi mất thăng bằng một chút. Cái cơ thể không đầu này nhìn hơi kỳ quặc nhưng tôi nghĩ vẫn rất đẹp mà. Đứng lên đi vài bước, rồi ngã cái bịch xuống đất. Nằm bất động. Bọn lợn lại la hét vui mừng, hò reo như mở hội. 


Theo tôi nghĩ, khoảng thời gian dài trôi qua, chắc trời đã sụp tối. Cái thân của tôi đứng dậy, phần đầu lại từ từ mọc ra. Cái bọn lợn ngu đần này, sao lại có thể giết tôi bằng thứ này vậy chứ. Chắc cái đầu rời thân kia của tôi mất tiêu rồi. Có nên tìm lại không đây ta? Giờ này chỉ còn những tiếng cú đêm. Những con dơi với những đôi cánh bay phập phồng. Đến nơi này thật vô ích. Thôi thì chuyển đến nơi khác mà sống. Nếu không thì tôi lại phải để cho họ mừng hụt. Nhìn xung quanh, thấy có tờ giấy bay trên đường. Suy nghĩ một chút, tôi nhặt nó lên. Cắn bật máu ngón tay rồi ghi lên tờ giấy. 


-Tôi sẽ rời khỏi đây, đừng lo. Tôi không để bọn lợn mấy người mừng hụt nữa đâu. Còn cái đầu của tôi nếu thích nó đến thế thì tôi tặng đó. Không cần cảm ơn. Tôi đi đây, tạm biệt!

                                             Từ kẻ bị nguyền rủa-


Ngày 11 tháng 6, tôi được sinh ra và kẻ bị nguyền  xuất hiện lần đầu trên trên thế giới. 


=============== © Bản quyền thuộc về Alice Land Of Novels/ ALONS © Copyright by Alice Land Of Novels/ ALONS ☞ Do not Reup


===
#truyenloinguyendocsac
#TRUYENLOINGUYENDOCSAC

 DANH SÁCH CHƯƠNG


Alice rất vui vì các bạn đã dành thời gian trải nghiệm các dịch vụ của chúng mình. Nếu muốn đóng góp hỗ trợ đội ngũ phát triển, các bạn có thể sử dụng một mã QR dưới đây. Rất hân hạnh và cảm ơn các bạn








Không có nhận xét nào

Ads Place