CHUYẾN XE BUÝT TÌNH YÊU CUỐI CÙNG Trình duyệt của bạn không hỗ trợ thẻ audio, vui lòng cập nhật lên phiên bản mới nhất hoặc đổi trì...
CHUYẾN XE BUÝT TÌNH YÊU CUỐI CÙNG
ALICE - TRẠM BLOG RADIO #01
Các bạn đang đọc và lắng nghe câu
chuyện từ Alice Radio được biên soạn và viết bởi tác giả Xuân Hạ và Bun Bun.
-
Cuộc sống có thể cho ta biết những điều gì?
- Và điều gì làm trái tim thay đổi?
Dưới ánh nắng mùa hè, một buổi
trưa Nhi lật từng trang sách “Thời gian lắng đọng theo bước chân em” và thưởng
thức một ly trà nóng trong quán coffee quen thuộc của nàng.
“Người lữ khách phải gõ cửa biết
bao căn nhà xa lạ mới có thể tìm thấy ngôi nhà của chính mình, phải lang thang
qua biết bao thế giới bên ngoài, sau cùng mới đến được miếu thất sâu thẳm bên
trong.” – Trích “Thời gian lắng đọng theo bước chân em từ Tác giả Trương Tây -
Toả Nhị Kiều dịch.”
Nhi tự hỏi mình, liệu “người lữ
khách” này có phải mất trí nhớ không? Hay đây là một câu ẩn dụ?
Có biết bao câu hỏi đặt ra trong
tâm trí của Nhi, bởi lẽ cô nàng cũng đang theo đuổi những cánh “cửa” ấy. Điều
mà Nhi vẫn đi tìm là định nghĩa của cuộc đời mình.
Lý do sống, lý do theo đuổi đam
mê, lý do phải có tiền. Suốt bao năm qua, đi học, đậu đại học, sau đó tốt
nghiệp rồi đi kiếm việc làm.
Đối với Nhi, cuộc sống chỉ để vậy
thôi sao? Chẳng còn một nghĩa lý gì. Sự trống trải này, Nhi đã từng lấp đầy
bằng cách đi chơi với đám bạn đại học để ôn lại những kỷ niệm thời sinh viên.
Hay nói chuyện và cùng đi ăn với các bạn đồng nghiệp.
Nhưng tiệc nào cũng phải có lúc
tàn, cuộc vui nào cũng có hồi kết và bộ phim rồi sẽ có tập cuối. Kết thúc những
cuộc chơi là quay về căn phòng trống trải.
Nơi chỉ có những ánh đèn vàng của
đèn ngủ chiếu sáng, Nhi ngồi trên giường, chợt nhìn thấy phía ngoài cửa sổ trời
đang mưa. Sự lặng lẽ của căn phòng như pha thêm một chút men “cô đơn” vào tâm
trạng.
Nàng từng nghĩ đến việc hẹn hò với
một vài chàng trai. Biết đâu cuộc sống sẽ bớt cô đơn và sự thiếu vắng được lấp
đầy. Nghĩ lại, cho tới giờ Nhi đã qua cái giai đoạn của tuổi thanh xuân lâu
rồi.
Trong thời kỳ thanh xuân đầy dấu
tích của tuổi học trò và sinh viên, đã nhiều lần lấy cớ để làm ngơ đi cơ hội.
Nào là phải học, tập trung cho kỳ thi, sự khó từ gia đình Nhi, dù nhiều cơ
hội đến với nàng nhưng lại chính tay để vụt đi.
Chỉ có Thanh là người mà tới
giờ trong tâm trí của Nhi vẫn còn vấn vương.
Vào lễ tốt nghiệp đại học, ngoài
sự chúc phúc từ quý thầy cô và những lời mừng của các bạn. Điều khiến Nhi không
thể quên là bó hoa Thanh trao tặng.
Khung cảnh khi Thanh bước lên trao
hoa, như một cuốn phim lặp lại vĩnh cửu trong tâm trí Nhi.
Đã từng thích Thanh, và cả hai
cũng muốn trao nhau cơ hội. Đáng tiếc thay, kết thúc một trạm đời chúng ta sẽ
bước sang một trạm mới, một lựa chọn mới.
Điều này, cũng làm Nhi nhớ tới
giai đoạn học chung trường với bạn thân suốt bảy năm từ cấp hai lên trung học
phổ thông rồi tốt nghiệp cấp ba, cả hai cũng phải chia tay nhau để chọn trường
đại học và ngành khác nhau. Như Thanh và Nhi, tốt nghiệp đại học xong. Thanh
chọn con đường du học và học cao lên bên Mỹ.
Còn Nhi ở lại Việt Nam để tìm kiếm
một công ty, một công việc ăn chắc mặt bền. Cũng tự nhủ với bản thân, nếu có
điều kiện và tài giỏi như Thanh, nàng sẽ theo qua Mỹ.
Trước khi đi, Thanh đã từng ngỏ ý
yêu xa.
Nhi trong khoảnh khắc đã muốn đồng
ý, vì không thể can ngăn tiếng nói từ trái tim. Biết rằng, sự lựa chọn của Nhi
sẽ cho ra hai kết quả và sự lo xa của nàng cũng thừa biết dù là hai kết quả,
nhưng rồi nó sẽ chỉ có một kết thúc.
Sự lo sợ trong suy nghĩ của Nhi
như một dòng chảy bất tận.
“Nếu mình đồng ý với Thanh yêu xa thì chắc rằng, con đường phía
trước còn rất xa. Không biết phải đợi chờ nhau bao nhiêu ngày, tháng, năm để thật
sự đến bên nhau.
“Và rồi, ở nơi kia, Thanh cần phải có những mối quan hệ thêm để phục vụ cho việc thăng tiến học vấn cùng con đường sự nghiệp. Sự ràng buộc giữa cả hai quá lỏng lẻo, mà cũng không thể nào ép giữ mãi được.”
“Còn nếu không đồng ý, thì sẽ
không còn cơ hội nào nữa. Cả hai như đứng ở hai bến bờ khác nhau, người đứng bờ
bên này trông kẻ đứng bờ bên kia, muốn gặp nhau cần phải bắt chuyến đò sang
sông.
“Biết rằng, không thể có hy vọng.
Người trông và chèo đò tới giữa sông, cuối cùng lại là người đau lòng.”
Con đường Thanh chọn phía trước xa
và dài có nhiều hy vọng trong tương lai. Nhi cũng tự nhủ, bản thân cũng đi con
đường khác. Thôi thì... Lỡ chuyến đò này sẽ là điều tốt cho cả hai.
Vậy mà, suốt chừng ấy năm, Thanh
luôn nhắn tin đều đặn và hỏi thăm Nhi thường xuyên. Vì trái khung giờ nên có
khi người chuẩn bị ngủ lại chúc nhau “Buổi chiều tốt lành.”
Ngồi trên chiếc giường êm ái, Nhi
vẫn nhìn về phía cửa sổ kính. Ngắm nhìn cơn mưa, nàng bỗng thấy bầu không khí
lạnh dần dù không bật điều hoà.
Bất chợt, một tiếng “ting” làm
điện thoại phát sáng, ánh mắt của Nhi nhìn về phía màn hình. Lúc này ở Việt Nam
đã là một giờ ba mươi phút sáng, trong lòng của nàng đương nhiên biết chỉ có
một người nhắn tin.
Ánh sáng từ chiếc điện thoại soi
sáng nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Nhi. Căn phòng trong phút chốc ấm áp hơn
rất nhiều. Chỉ là câu hỏi “Ngày hôm nay của em thế nào?” nhưng Nhi cũng suy
nghĩ thật lâu rồi trả lời vô cùng chi tiết.
Những ngón tay gõ liên hồi trên
màn hình, những dòng tin nhắn được gửi đi dài bao nhiêu thì trong lòng nàng lại
thêm từng chút từng chút ngọt ngào.
Một ngày của Nhi vốn luôn lặp đi
lặp lại như một vòng tuần hoàn chẳng có gì đặc biệt, vậy nhưng tại giây phút
này, nàng muốn kể tất cả. Trong những dòng tin nhắn được gửi đi ấy, Nhi còn gửi
gắm cả cảm xúc của mình, và hơn hết là nỗi nhớ Thanh.
Nỗi nhớ tha thiết muốn được gặp chàng,
muốn được nghe, muốn được chạm vào Thanh trực tiếp, chứ không phải qua những
cuộc gọi video.
Và nỗi nhớ ấy cũng mang theo sự lo
âu của Nhi. Xa về địa lí, cách về thời gian, sự lo lắng của nàng khi bắt đầu
mối quan hệ này lại đổ về bất chợt như cơn bão. Nó cuồn cuộn trào dâng mang
theo những xúc cảm ngọt ngào mà Nhi mới chỉ cảm nhận thoáng qua. Giờ đây dư vị
còn lại trong nàng chỉ là vị đắng, đắng đến nghẹn ngào.
Nhi để điện thoại sang một bên,
nàng cuộn tròn ôm lấy cơ thể bắt đầu run lên vì lạnh. Mà cái lạnh ấy không phải
là từ cơn mưa bên ngoài, sự lạnh lẽo, trống trải từ trong tâm hồn nàng lớn dần
lên rồi ôm trọn lấy cơ thể nhỏ bé kia.
Hai khóe mắt của Nhi đã ngấn lệ,
hai dòng lệ chỉ trực chờ một chất xúc tác nhỏ nữa thôi sẽ tuôn ra không ngừng.
Đôi vai nàng khẽ run để kìm lại sự yếu đuối hiếm khi xuất hiện. Còn trái tim
nàng như bị ai đó bóp chặt, chặt đến mức nghẹt thở.
Nhi nhớ lại ngày mà cả hai phải
chia xa. Khi đó nàng cùng Thanh ngồi trên xe buýt đến sân bay. Với điều kiện
của Thanh thì cả hai có thể ngồi xe taxi để có không gian riêng tư hơn. Nhưng
cả hai vẫn quyết định đi xe buýt vì ở đó chứa những kỷ niệm thời thanh xuân. Đó
cũng là thứ mà Nhi muốn Thanh giữ lấy và mang theo qua Mỹ.
Sau khi tiễn Thanh đi, hàng ghế
bên cạnh Nhi trở nên thật trống vắng. Có lẽ từ lúc đó, sự trống vắng ấy cũng
xuất hiện trong nàng, dần dần lớn hơn. Cho đến hiện tại, dường như không có
điều gì khiến Nhi lấp đầy nó được...
Rất nhanh sau đó, có lẽ đã quen
với việc này, Nhi dần ổn định lại cảm xúc của mình. Như chưa có chuyện gì xảy
ra, nàng cầm điện thoại lên. Vừa đúng lúc điện thoại của Nhi liên tiếp phát ra
tiếng “ting, ting”, từng dòng tin nhắn hồi đáp của Thanh được chuyển tới nàng.
Cơn mưa bên ngoài đã dừng hẳn.
Trên gương mặt Nhi xuất hiện nụ cười trở lại. Nàng biết, Thanh vẫn thế dù là
trước đây hay hiện tại, chàng đều cảm nhận được điều mà Nhi muốn nói nhưng
chẳng thể bày tỏ một cách trực tiếp.
Những câu nói an ủi của Thanh
giống như liều thuốc làm dịu đi cảm xúc của Nhi. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ tĩnh
lặng rồi tự nhủ với bản thân, mưa nào rồi chẳng tạnh.
Điều đó giúp Nhi lấy lại tinh thần
để tiếp tục và cũng là động lực để cố gắng.
Cứ thế, cả hai trò chuyện cùng
nhau, mặc dù thời gian ngắn ngủi nhưng đêm hôm đó Nhi đã có một giấc ngủ thật
ngon. Nhờ vậy mà sáng hôm nay, tâm trạng nàng tốt hơn nhiều để bắt đầu ngày
mới. Vẫn là công việc hàng ngày, lịch trình hàng ngày, Nhi hoàn thành hết một
cách vui vẻ.
Một vài đồng nghiệp thấy vậy liền
bắt chuyện với Nhi, nàng cũng nhiệt tình nói chuyện. Khác với những cuộc trò
chuyện gượng gạo trước đây. Có người khen váy hôm nay nàng mặc rất đẹp, người
khác lại nói kiểu tóc nàng để rất hợp thời trang. Người tinh ý hơn hỏi rằng có
phải do tình yêu hay không. Tất cả mọi người đều tranh nhau đoán xem nay Nhi có
gì khác. Còn nàng chỉ khẽ mỉm cười không đáp.
Tan làm, Nhi đến quán coffee quen
thuộc, thưởng thức một ly trà nóng theo thói quen. Bất chợt, một tiếng “ting”
làm điện thoại phát sáng. Nàng đọc dòng tin nhắn Thanh mới gửi, gương mặt tỏ vẻ
tò mò. Thanh nói có một bất ngờ cho Nhi rồi cứ thế im lặng, mặc dù Nhi gửi đến
vài dòng tin nhắn thắc mắc.
Mãi đến khi Nhi chuẩn bị rời đi,
tiếng thông báo trên điện thoại vang lên. Trong đó có lời xin lỗi của Thanh vì
không thể trả lời nàng kịp thời. Ngoài ra, Thanh còn có một yêu cầu muốn Nhi
bắt chuyển xe 42 về nhà vào hôm nay, còn đặc biệt dặn dò nàng hãy ngồi ghế cạnh
cửa sổ.
Dù còn nhiều điều chưa rõ nhưng
Nhi vẫn làm theo những gì mà Thanh nói, nàng gần như đoán được ra điều bất ngờ
mà Thanh muốn tặng. Nhưng sau đó suy nghĩ ấy bị dẹp đi ngay lập tức vì điều đó
thực sự quá viển vông. Nàng không dám mong chờ quá nhiều vào những điều như
vậy.
Phải đếm đến hơn chục chiếc xe,
cuối cùng thì Nhi cũng lên được chuyến xe buýt số 42. Hôm nay có vẻ không có
nhiều khách trên xe nên còn thừa rất nhiều chỗ trống. Nhi nhanh chóng chọn một
chỗ gần cửa sổ, ngồi trên chiếc xe này khiến nàng nhớ lại nhiều kỷ niệm.
Chiếc ghế bên cạnh nàng trống
trải, Nhi nhớ, từng có một người ngồi ở đó, làm chỗ dựa lẫn hơi ấm của nàng.
Tiếc là hiện giờ không còn nữa.
Giống với, lúc mà nàng phải tiễn
người mình thầm yêu đi xa.
- Xin hỏi, tôi có thể ngồi đây
chứ?
- Ừm.
Nhi vẫn chìm vào dòng suy nghĩ của
riêng mình, nàng không để tâm đến người ngồi cạnh. Cho đến khi người ấy cất
giọng một lần nữa.
- Đã lâu không gặp nhưng em vẫn
giống như xưa nhỉ?
Lần này, Nhi đã nhận ra giọng nói
ấy. Âm thanh trầm ấm và nhẹ nhàng mà nàng chỉ toàn nghe qua điện thoại. Nhi
quay đầu nhìn người ngồi cạnh mình, Thanh nở nụ cười dịu dàng nhìn nàng. Nhi
dường như không thể tin vào mắt mình mà nhìn Thanh một lúc thật lâu.
Cuối cùng cảm xúc cũng vỡ òa, nàng
ôm trầm lấy người bên cạnh, vùi mình vào lồng ngực chàng. Mùi hương thân thuộc
đã lâu rồi không cảm nhận được, nàng tham lam hít lấy thật sâu. Hai tay Nhi ghì
chặt lấy Thanh thật lâu, cho đến khi độ ấm cơ thể của hai người hòa lại với
nhau.
- Em.. Không thể tin được... Làm
sao mà... Mừng anh trở về...
Nhi nói với giọng run run, có rất
nhiều điều cô muốn nói với Thanh nhưng lại chẳng thốt ra được một lời nào. Nàng
òa khóc, đây giống như giấc mơ mà nàng mơ hàng đêm vậy. Thanh vỗ nhẹ lưng Nhi,
chàng an ủi nàng thật lâu. Trong suốt quãng đường còn lại, trên xe chỉ còn có
hai người họ. Chuyến xe mang bao kỷ niệm giờ lại trở thành chốn riêng tư chỉ
còn là của hai người.
Cả Nhi và Thanh đều nói thật
nhiều, những điều mà họ cất giữ bấy lâu để có thể trực tiếp nói với người kia,
tay của họ đan vào nhau thật chặt.
Cứ như thế, chuyến xe tiếp tục cuộc
hành trình đến điểm cuối cùng.
- Và điều gì làm trái tim thay đổi?
“Và rồi, ở nơi kia, Thanh cần phải có những mối quan hệ thêm để phục vụ cho việc thăng tiến học vấn cùng con đường sự nghiệp. Sự ràng buộc giữa cả hai quá lỏng lẻo, mà cũng không thể nào ép giữ mãi được.”
===
#alicelandofnovels
#alicelandofnovelblog
#alicelandofnovelsblogradio
#tramblogradio#01
#chuyenxebuyttinhyeucuoicung
==
Không có nhận xét nào
Đăng nhận xét